8 phút đọc
Hôm qua vừa nghỉ một ngày nên có tâm trạng và tinh thần tốt để viết tiếp. Trong tâm trí có nhiều chuyển biến, cách nghĩ cũng thoáng ra, nhẹ nhàng và gỡ bỏ được nhiều nặng nề trong cuộc sống chỉ trong một khoảnh khắc.
Giây phút đó mình đã chuyển đổi mình từ lúc nào không hay. Ngay lúc đó cảm nhận được cái gì là rèn luyện một năm để đổi lấy một khoảnh khắc. Thời khắc đó rất đáng giá và là thành quả của một năm rèn luyện. Mình nghĩ rằng nó cũng có thể áp dụng và là minh chứng cho những nỗ lực của con người ở mọi khía cạnh khác nhau.
Không phải cứ làm những điều bình thường một cách liên tục và nhân danh duy trì kỷ luật như thế là tốt
Lúc trước mình cũng nghĩ rằng cứ sống một cách nề nếp, làm việc một cách liên tục và kỷ luật, thành công tự khắc sẽ đến. Đó là điều tất yếu, một lẽ phải, vì ai cũng nói thế. Nhưng cho đến bây giờ mình có thấy hạnh phúc nào đâu. Tiền bạc, tình yêu,… có đôi lúc cũng chẳng cần thiết.
Mà mình chỉ thấy vui vẻ và hạnh phúc khi làm một điều gì đó trái tim mách bảo. Đi theo lối đi đó, mặc dù không biết trước tương lai, cũng không có mục đích rõ ràng nhưng lúc nào nó cũng xuất hiện những điều bất ngờ. Chỉ qua một khoảnh khắc mình nhận ra rằng: “À, đây chính là điều mà tôi đang tìm kiếm, là thành quả mà bao năm qua đã cố gắng và cống hiến”.
Và chỉ một khoảnh khắc đó, đó sẽ là những cơ hội, đó là khả năng để nắm bắt và thực hiện chúng. Không cần phải nỗ lực hơn hay ngờ vực bản thân, mà là tin tưởng, biết chắc rằng bản thân sẽ làm được.
Giống như có những ngày viết chẳng ra gì, càng viết càng chán nản và mỗi lần nghĩ đến việc viết thì lại ‘sick of it’. Mặc dù biết rằng phải luyện tập có kỷ luật, đều đặn và thường xuyên mới tốt lên được. Nhưng cứ rèn luyện đợi đến một ngày có thành tựu đáng quý, người ta sẽ biết đến mình thì chắc mình cũng khô cạn rồi.
Dù là niềm đam mê nhưng cũng có điểm dừng, nghĩ ngơi đi thăm thú những nơi mình thích, làm những gì mình muốn làm ngoài việc viết ra. Thì lúc đó cảm giác, năng lượng tự động phục hồi và dồi dào, cho dù phải nửa tháng mới có thể chạm đến việc viết thì đó cũng là điều nên làm.
Có quá nhiều điều để nói, nhưng thật ngạc nhiên giây phút này mình không nhớ đến và có những vấn đề hiện ra trong đầu mình và mình cứ viết về vấn đề ấy, không cần máy móc, không cần cố gắng nhớ lại, cứ tuông ra và viết, rất tự do, phóng khoáng và thoải mái. Không cồng kềnh, không hết ý, không biết trước tương lai viết gì, không lo lắng về nó, cũng không cần nghĩ về quá khứ, hài lòng, tự do trong giây phút hiện tại.
Revolutionary road
Không hiểu tại sao sáng nay lướt web tình cờ xem được bộ phim của Leonardo DiCaprio và Kate Winslet (có tên Revolutionary Road – Người ta nói đây là hậu truyện của Titanic, từ một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng bên Mỹ, nói về cuộc sống gia đình.)
“Một cuộc sống gia đình bình thường, người chồng và người vợ sống cảm thấy nhàm chán, rất muốn thay đổi cuộc sống thường ngày mà đi theo khát khao, tiếng nói trong trái tim để sang Paris tìm kiếm một điều gì đó. Họ dự tính người chồng sẽ theo đuổi ước mơ vẽ của anh và người vợ sẽ kiếm việc làm để ổn định cuộc sống gia đình, bên cạnh đó số tiền mà họ tích góp được có thể sống nửa năm tại Paris. Nhưng họ cũng khá lo lắng và đắn đo, lại khá bấp bênh vì không biết tương lai sẽ như thế nào vì cuộc sống của họ đang rất là ổn định và có con cái cần phải lo lắng. Bạn bè, hàng xóm cũng khuyên họ không nên làm như vậy. Nhưng họ vẫn có quyết định riêng của họ, người chồng rất hăng hái về việc rời đi này. Thế rồi, khi thời điểm đó đến, vì thái độ hăng hái của người chồng trong suốt thời gian qua, anh được đề bạt thăng chức, tăng lương, có nhiều tiền và mua được ngôi nhà to hơn. Để đảm bảo cho cuộc sống của gia đình nên người chồng quyết định ở lại. Hai vợ chồng họ cãi nhau rất to. Người vợ vì không thể chịu nổi cuộc sống nhàm chán và ngột ngạt như thế này nên đã quyết định tự sát. Sau đó, người chồng cũng suy sụp và từ đó không ai thấy người chồng nữa”.
Một người viết tiểu thuyết đã viết lên một câu chuyện như vậy, cho mình nhiều góc nhìn và cảm nhận khác trong cuộc sống. Nếu mình từ bỏ mà đi theo công việc bình thường có khi nào mình cũng giống như câu chuyện của hai vợ chồng trên. Chỉ có những người ở trong trạng thái có cái gì đó trong trái tim, khát khao muốn thoát ra cuộc sống vô vị hiện tại mà muốn tìm kiếm thử thách một điều gì đó mới mẻ, mới có thể hiểu được cái áp lực vô hình mà một cuộc sống bình ổn gây ra chăng?
Bào mòn giá trị bên trong.
Mình nhớ như in hai năm trước, vì muốn chứng tỏ bản thân trong công việc mà mình đã bào mòn chính mình như thế nào. Cho đến khi năng lượng bản thân bị cạn kiệt, mọi thứ bị bào mòn, tổn thương sâu sắc. Cái cảm giác nghẹt thở mà mình không thể làm gì. Muốn tìm kiếm một con đường dù như thế nào đi nữa cũng phải thoát ra khỏi cảm giác khủng khiếp ấy. Cảm giác bị tất cả mọi người quay lưng. Có một bóng đen bao trùm tất cả, không có ai giúp mình cả dù mình đã nhiều lần gào thét. Nhưng mình biết rằng không ai có thể nghe được, bởi vì nó xảy ra trong tâm hồn. Ở một nơi nào đó rất tối tăm và sâu thẳm. Không có một lối ra nào cả. Mình không thể khống chế được cảm xúc và đầu óc luôn mệt mỏi, quay cuồng. Công việc thì chỉ muốn vắt cạn trí tuệ và sức lực của mình dù đó là công việc mà mình đã từng khát khao và nhiều người muốn ở vị trí như mình. Nhưng không có ai biết rằng mình đang ở trạng thái tồi tệ như thế nào.
Bằng một sự may mắn nào đó mình đã có cơ hội thoát ra khỏi vũng lầy đó, có một cơ hội để đến với viết lách và tìm thấy được nhịp đập của trái tim một lần nữa. Thực ra viết cũng là một loại tuyệt vọng mà tuyệt vọng vì khát khao của con tim không phải tốt hơn là không dám thử thách sao. Để thoát khỏi đó mình đã bất chấp tất cả để nắm lấy cơ hội đó và tìm thấy con người của mình hiện tại. Bây giờ có thể thở một cách nhẹ nhàng không bị gò bó, đè nặng. Và có thể nói là có thể nhìn thấy ánh sáng phía trước, dù đó chỉ là một tia sáng nhỏ, lẻ loi. Nhưng ít nhất mình cũng có hi vọng để bám vào.
Đúng là mình có thể làm tốt công việc cũ, không có nghĩa là mình sẽ phải làm nó cả đời và không làm tốt một công việc nào khác. Nó chỉ là một nơi trú ngụ ở tạm một thời gian để mình có thể đến với những khả năng khác, cũng là phù hợp với thời điểm về trước đó. Nhưng các bạn biết đấy không có gì là mãi mãi cả kể cả công việc viết lách này nhưng mình vẫn có tia sáng để đi theo.
Không biết sẽ đến đâu nhưng đó là cuộc sống. Quan trọng hơn đó là cuộc sống mình chọn, không phải là cuộc sống mà người khác vạch ra.