Những tiếng nói cứ vang vọng trong tâm trí, suy nghĩ không ngừng thay đổi, những mâu thuẫn, chống đối liên tục xảy ra. Bản thân tôi biết rằng không có cách chữa, không có thuốc chữa, chỉ khi quá mệt mỏi, tôi thét lên “Im đi, tất cả im hết đi, đừng nói nữa.”
Tôi cảm giác sự tồi tệ ấy mang đến mỗi người một cảm nhận, cảm giác khác nhau. Chỉ có thể nói là sống trong địa ngục mà thôi. Chỉ có tự bản thân mới có thể giúp chính mình mình. Thật sự khó nói ra. Nhưng phải trãi qua điều đó con người mới có thể nhận ra và thay đổi cuộc sống “vòng lặp”. Nếu xét theo góc độ tích cực, thì đó là một may mắn hiếm thấy, vì có rất nhiều người sống cả một đời không thấy được cuộc sống là một vòng tròn. Bởi vì họ không thấy được, nên không thoát ra được.
Có nhiều người đã cảm nhận được điều gì đó nhưng không đủ can đảm để tìm cách thoát ra và thế là họ bị tra tấn tinh thần cho đến khi họ không chịu được nữa, cuối cùng tìm lấy cái chết để giải thoát chính mình như người vợ trong câu chuyện Revolutionary Road.
Bố mẹ tôi nói tại sao không quay trở lại làm việc, mà cứ lông bông, suốt ngày làm những việc gì không đâu, không kiếm ra tiền. Họ không hiểu, họ không biết rằng tôi đã chịu đựng như thế nào? Tôi cũng không biết cách nào để nói ra, chỉ biết hình dung: “Khi bị thương, máu chảy sẽ rất là đau đớn, tuy nhiên có cách chữa trị, băng bó,… Nhưng đau đớn trong tinh thần thì như thế nào? Không thấy máu, không thấy vết thương, chữa trị như thế nào đây? Tấm gương chiếu đựng thế giới quan về cuộc sống đã vỡ ra, tôi nhận ra tất cả đều là ảo cả. Tấm gương của tôi về thế giới này đã vỡ rồi…
Lúc đó tôi đau đớn, nếu cứ tiếp tục như thế này, trí não sẽ vỡ tung, những tiếng nói như bóp nghẹt tôi, không thở nổi, ngột ngạt và tuyệt vọng. Trường hợp xấu nhất, tôi có thể sẽ tìm con đường nhanh nhất để tiếng nói này không còn nữa.
Trước đây tôi đã dấn thân… làm việc… vượt qua những gì nhiều hơn tôi có thể. Cố gắng phấn đấu để giỏi hơn bao giờ hết, như vậy mới có tương lai tươi sáng hơn (Họ đã nói như thế). Giờ đây, Họ không biết tôi đã đau đớn như thế nào khi chính những giá trị quan từ nhỏ đến lớn dần sụp đổ và dần hình thành lên những giá trị khác. (Nhưng tôi không trách họ, bởi vì chắc có thể họ cũng đã được nói như vậy từ những “Họ” khác)
Số phận đã mỉm cười cho tôi thấy làm việc như vòng lặp như thế này đây không phải là con đường đúng đắn. Tôi không xứng đáng có một cuộc đời là mọi thứ đều xoay quay làm việc kiếm tiền. Thế là những biến cố, bước ngoặt xuất hiện, để tôi thấy nhiều điều mà trước đây không hề nhận ra rằng mình đã “như người mù” như thế nào.
Phần tội tệ nhất diễn ra như vậy, đến với tin tưởng vào bản thân.
Làm gì làm lúc này phải nhớ không ai có thể giúp đỡ bạn. Chỉ bạn mới có thể giúp chính mình mà thôi, phải tin tưởng vào bản thân. Lúc đó, tôi tin tưởng vào chính bản thân hơn ai hết. Bố mẹ không tin tưởng, bạn bè còn nghi ngờ, nhưng tôi luôn có lòng tin vững chãi về chính mình. Tôi biết rằng tôi không phải là người thất bại như thế này. Tôi là một con người chiến thắng. Phải chiến thắng trên thất bại. Dù không biết cách nào thoát ra nhưng vì tin tưởng và hiểu rõ bản thân mình nên sẽ không bao giờ đầu hàng và chắn chắn không phải ngay lúc này. Thế là tôi đi tìm niềm vui, buông thả/ lỏng chính mình, làm những điều mình thích bao lâu nay. Lướt web cả ngày, xem phim, ca nhạc,… Không cách này, thì tìm cách khác để quên đi, chạy trốn nỗi buồn. Tôi không muốn bị xâm chiếm bởi nó nữa.
Khi tâm trí đủ mạnh mẽ, dứt khoát, nhất quyết không bị xâm chiếm nữa vì cái sự mãnh liệt ấy sẽ đánh tan sự do dự. Dù có đôi khi nỗi buồn sẽ tìm cách len lỏi vào trong, tôi vẫn nghĩ về nó. Nhưng có sao đâu, tôi đã quyết định không để điều đó ở lại trong tâm trí nữa. Tôi liên tục chạy trốn, nó xuất hiện, tôi lẫn tránh, tôi tìm cái gì đó lấp vào để tự đánh lạc hướng, tránh tập trung vào sự tồi tệ ấy. Dời sự chú ý đi. Khi đó sẽ không còn đối diện với điều ấy và rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả. Rồi tôi sẽ một lần nữa sống dậy.
“Điều gì không giết được bạn sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn.” (Kelly Clarkson – Stronger)
Lúc trước xem những bộ phim anh hùng, tôi chỉ chú ý vào phần anh hùng luôn đánh bại số phận. Không bao giờ lùi bước trước kẻ thù, chiến đấu đến cùng, cho dù phải đối diện với cái chết. Nhưng sau này tôi lại tập trung vào những phần nhân vật chính khi gặp đối thủ mạnh hơn thì phải tìm cách thoát thân ra trước cái đã. Sau này có sức mạnh lớn hơn sẽ trở về. Tôi rất thích xem phim, nhưng không hiểu sao những phần này tôi luôn lượt bỏ và không để ý đến, cho đến khi mình không thể nào chiến thắng được cuộc đời thì mình từ hỏi có phải mình đã sai ở đâu không?
Chúng ta cũng nên vậy đừng cứng rắn đương đầu khi chúng ta yếu thế, phải bỏ chạy trước an toàn rồi mới tính sau. Đừng vì cái tôi “chưa thua ai bao giờ” hay “không bao giờ bỏ cuộc” mà cứng rắn đối đầu. Cuộc sống có những điều bạn chưa bao giờ tưởng tưởng nổi. Giữ bản thân an toàn và luôn tỉnh táo mới là quan trọng nhất bạn nhé.
Không biết từ khi nào tôi dần nhận ra việc chiến thắng người khác trong công việc hay tình yêu nó là một điều vô nghĩa. Mặc dù có được thứ mình muốn nhưng nếu không nhận biết chính mình, không giữ vững giá trị cốt lõi chính thì sẽ trở thành kẻ thua cuộc trước cái tôi – sự cao ngạo – ảo tưởng của bản thân. Khi nhận ra điều đó, nó giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không còn sợ thất bại nữa. Mặc dù không có điều tôi muốn nhưng tôi biết mình lại nhận được thứ đáng quý nhất, đó là sở hữu chính bản thân mình.
Chính những lần thất bại, thua cuộc như thế, sẽ giúp tôi nhận ra điều đó. Không có nó tôi sẽ không bao giờ như ngày hôm nay. Tôi sẽ còn biết ơn nó nhiều hơn thế.
Đôi lúc sẽ trở nên hắc hóa, bất cần, có sự nổi loạn riêng của mình nhưng đó là điều cần có. Bởi vì cuộc sống không thiếu trắng và đen và con người ai cũng có “Những quái thú bên trong đẹp đẽ và xấu xa“. Thiên nhiên còn có bảy sắc cầu vồng thì con người cũng có bấy nhiêu sắc thái vậy. Nhiệm vụ của chúng ta là khám phá, trãi nghiệm và thưởng thức. Đơn giản vậy thôi! Không có gì quá bất ngờ hay ngạc nhiên trước những thay đổi của bản thân.
Trong cuốn sách Như Chim Sải Cánh có viết như thế này:
“Bậc giác ngộ là dòng sông tuôn chảy, chảy mãi không ngừng. Buổi sáng, mặt trời mọc, sắc vàng trải dài khắp mặt sông. Đến chiều thì sông khác đi, đến tối lại khác. Và khi đêm đến, khi các vì sao được phản chiếu trong lòng sông, sông càng khác nữa. Mùa hè, sông thu nhỏ lại. Mùa mưa, sông trở thành dòng lũ. Dòng sông không phải bức họa, mà là một lực sống.” – OSHO
Tôi từng suy nghĩ và tự hỏi mãi tại sao con người cứ thay đổi mãi như vậy? Cứ theo một đường có phải tốt hơn không? Nhưng bậc giác ngộ cũng luôn thay đổi, dòng sông cũng luôn thay đổi, như là tự nhiên của chính nó. Chính tôi cũng thấy bản thân hay thay đổi. Thì ra trên đời này thứ không thay đổi chính là sự thay đổi.
Đừng tự trách, nghi ngờ hay sợ hãi sự thay đổi của người khác, người mà không thay đổi mới thật sự đáng sợ. Tôi thật vui khi tôi đã thay đổi từng ngày, mọi người xung quanh cũng đã thay đổi. Đến cả chiếc ghế qua thời gian nó cũng sẽ thay đổi, phai màu đi một chút, bị ăn mòn đi một chút, mọi thứ tự nhiên đến thế.
Tôi biết rằng có rất nhiều bạn trãi qua cái cảm giác bản thân mất giá trị, và trãi lòng mình qua các dòng chữ. Mỗi lần đọc các bài viết mạng trên các cộng đồng về viết lách tôi càng có lòng tin về con đường mình đi hơn. Dù là số ít, nhưng tin rằng có thể đóng góp giá trị nào đó, ít nhất là sự đồng cảm và sự ủng hộ hết mình với những ai đã và đang trãi qua những khoảng thời gian “nằm dưới vực thẳm” tồi tệ này. Mong rằng bài viết này sẽ đến với các bạn đọc, đồng hành cùng những lúc khó khăn nhất. Để bạn có thể biết rằng ngoài kia cũng có nhiều người giống bạn, hiểu được phần tồi tệ và hoảng loạn đó. Nhưng để vượt qua, chính bạn phải là người giải đáp, chính bạn phải tự vươn lên, vực dậy bản thân mình, chiến thắng những vấn đề của bản thân.
Tạm biệt! Hẹn gặp lại.
Viết tạo nguồn năng lượng cho tôi