12 phúT ĐỌC
Mây phải đổ mưa xuống
Đây là nguồn năng lượng mà tôi muốn nhắc đến. Một nguồn năng lượng đến từ tự nhiên. Giống như hơi nước tạo thành mây; mây tạo thành mưa. Hãy hình dung một người viết lách không đơn thuần chỉ là viết, mà họ không thể không viết.
Họ có quá nhiều năng lượng cần được chia sẻ. Giống như đám mây không thể giữ những giọt nước nữa, nó phải rơi xuống và tạo thành mưa. Nếu không sẽ trở thành gánh nặng.
Tôi cảm thấy viết không nên là để đạt được điều gì đó, mà đơn giản là cho đi. Cho đi sự sáng tạo, trí tưởng tượng, trải nghiệm, kiến thức, nhiệt huyết… Chia sẻ tất cả những điều đó để có thêm những khoảng trống. Mà khoảng trống này sẽ được lấp đầy bằng những điều mới mẻ.
Và cứ thế, tiếp tục cho đi và nhận lại. Như vậy, sẽ không bao giờ có quá nhiều gánh nặng khiến chúng ta phải dừng chân.
Mỗi người có một tài năng đặc biệt, có thể là viết lách, sáng tạo âm nhạc, thiết kế,… Dù bất kể là tài năng gì thì nguồn năng lượng này luôn cần được lan tỏa. Càng lan tỏa càng sẽ mang đến nhiều cảm hứng.
Năng lượng ấy được truyền qua không gian của những tác phẩm như hương thơm của đóa hoa. Một hương thơm tự nhiên mà có và nhờ gió mang đi. Như ánh nắng của mặt trời cứ không ngừng chiếu xuống, phát triển mọi vật, soi sáng khắp nơi.
Tôi đã khám phá nguồn năng lượng vô tận này như thế nào?
Lúc đầu tôi nghĩ rằng, chỉ cần học những ‘thủ thuật, chiêu trò’ để thu hút, lôi cuốn người đọc. Hoặc viết những tiêu đề đặc sắc về các nội dung ‘nóng’ là có thể thành công. Nhưng không, tôi đã nhầm, điều này chẳng hề đưa tôi đến đâu.
Nguồn năng lượng này không hề xuất phát từ những việc làm trên. Bởi vì lúc này mục đích đang hướng về tiền bạc và lưu lượng người xem. Luôn mãi chạy theo nội dung và ý tưởng của người khác. Điều đó, vô tình tạo áp lực và khiến tôi bị giam cầm trong sự sáng tạo của mình.
Tôi muốn viết để tự do bay bổng, nhưng bây giờ lại không hề có. Nếu viết trở thành bị bó buộc như vậy tôi thà không viết còn hơn.
Đừng để viết cầm tù bạn, mà hãy để đam mê giải phóng bạn. Làm bạn thao thức trở về với bản thân, chứ đừng để bạn xa rời bản thân.
đi đi tâm hồn
Nguồn năng lượng, ý tưởng ấy phải đến từ bạn, đến từ năng lượng siêu nhiên. Và bạn phải lấy được nó thông qua trái tim. Tuy nhiên để đến được đó rất khó khăn. Bởi vì, sau ngần ấy năm trưởng thành, bạn đã không còn nhìn thấy đường đi sâu vào trái tim nữa.
‘Hụt chân’ ngay khi đến trước cánh cửa thiên đường
Bằng một sự trùng hợp nào đó, cứ mỗi lần tưởng chừng như đến trước thiên đường rồi thì tôi lại ‘hụt chân’. Tâm trí tôi luôn bị quấy nhiễu bởi những cám dỗ, bị lạc đường hay thất bại.
Sau nhiều lần vượt qua những cú ngã như vậy, tôi đã nhận ra một điều. Đó là, đừng cố gắng chống cự cứ để nó xâm chiếm đi, hãy gặm nhắm, cảm nhận nỗi buồn. Cho đến khi một tiếng nói vang lên: “Đủ rồi! Tôi không phải là người như vậy”. Khi ấy bỗng dưng sương mù chắn ngang cánh cổng vào trái tim dần tan biến.
Có lẽ vì nhiều lần như vậy! Nên tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn và tin tưởng có điều gì đó tốt đẹp đang chờ đợi ở phía trước. Giống như là một ý tưởng, một nguyên tắc hay ước mơ. Một điều gì đó sâu thẳm trong trái tim mà tôi cần phải tìm kiếm. Ý tưởng này bắt nguồn xuất phát từ bản thân, và nhiệm vụ của tôi là làm cách nào để chia sẻ, đưa chúng ra ngoài. Càng đi sâu vào nội tâm tôi càng cảm nhận mạnh mẽ tiếng nói đó. Lúc đầu có chút mơ hồ, dần dần cảm nhận được rõ ràng và chân thật hơn. Cuối cùng là biết chính xác đó là gì.
Dấu hiện cảm nhận
Đơn giản khi đúng và phù hợp, bạn sẽ cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng khi làm điều này. Bạn biết chắc chắn điều đó, mặc dù mọi người xung quanh đều nói không phù hợp với bạn.
Không phải ngẫu nhiên khi vô tình đọc một cuốn sách hay bài báo, bạn cảm nhận rõ ràng về một vấn đề. Bạn phải có sự nhận biết riêng của mình, nếu không bạn sẽ mãi theo sự dẫn dắt của người khác.
Khoảng thời gian trước đây tôi còn không biết phải nên phát triển theo hướng đi nào. Điều duy nhất bản thân có thể cảm nhận và hiểu rõ đó chính là Viết. Khát khao đó nói với tôi rằng cần phải tạo ra một điều gì đó của riêng mình. Vì vậy, cho dù không biết phải làm cách nào, nhưng tôi nhất định phải có một trang web. Sau đó viết những bài viết đầu tiên. Cho đến khi có một vài ý tưởng. Bỗng dưng tôi biết nên viết về điều gì, bao gồm bài viết về Nguồn năng lượng bất tận này.
Kích hoạt
Bước đầu tiên là khám phá, bước thứ hai là kích hoạt. Để kích hoạt năng lượng đó, cần phải LÀM. Mọi thứ sẽ mãi ở trong suy nghĩ nếu không LÀM. Tôi sẽ không thể sáng tạo nếu không viết. Ca sĩ không thể là ca sĩ nếu không hát. Thiền sư không trở thành thiền sư nếu không thiền.
Mỗi cá nhân đều có suy nghĩ cho riêng mình. Có những lúc ý tưởng bùng nổ, năng lượng tràn đầy, cảm giác như có cả thế giới trong tay. Nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ, cách để duy trì năng lượng không phải giữ nó, mà là tuôn nó ra. Phải làm, sáng tác, vẽ, viết một điều gì đó. Mà thông qua việc đó mới có thể duy trì và phát huy, chứ không thể giữ mãi trong trí óc của mình. Lúc đó tác phẩm của bạn sẽ từ đó mà đến. Càng viết nhiều, làm nhiều, càng duy trì năng lượng sẽ từ từ được giải phóng.
Ngược lại với việc tích trữ, không chia sẻ, bạn sẽ cảm thấy cạn kiệt năng lượng và điều đó không tạo ra vật chất. Nếu cứ sống mãi trong suy nghĩ mà không làm thì sẽ không ai biết bạn đang nghĩ gì? Suy nghĩ có đang đi đúng hướng hay không? Đang có nhiều người suy nghĩ giống bạn không? Khả năng thực hiện khả thi như thế nào?…
Chỉ khi bắt tay vào làm, bạn mới biết được khó khăn đến nhường nào và bản thân còn nhiều thiếu sót. Nhưng điều đó sẽ không khiến cho bạn dừng lại. Nguồn năng lượng ấy sẽ cho bạn biết cần phải phát triển ở đâu. Những gì bạn cần làm là lắng nghe và làm theo. Hãy tiếp tục làm và sáng tạo, đó là cách phát huy nguồn năng lượng này.
Năng lượng
Nói đến nguồn năng lượng này tôi chợt nghĩ tới cuốn sách Nghĩ Giàu Làm Giàu của Napoleon Hill. Ông đã dành cả đời để theo đuổi 13 nguyên tắc riêng của mình và trở thành một người thành công, nổi tiếng và hạnh phúc thật sự. Tôi tự hỏi ông cũng cảm nhận được nguồn năng lượng này chăng?
Napoleon Hill từng phỏng vấn rất nhiều người thành công về hành trình của họ. Ông tin vào tiềm thức, niềm tin, trí tưởng tượng, khát khao, lòng kiên trì,… Không những thế, Ông còn nói chuyện với con quỷ bên trong qua cuốn sách “Chiến thắng con quỷ trong bạn”.
Không bàn đến nội dung, bởi vì với tôi, đọc là để thấu hiểu chứ không phải để ghi nhớ hay đánh giá. Nhưng ý tưởng và năng lượng sống tích cực qua các cuốn sách đã thu hút và truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều.
Thường khi đọc sách nếu không cùng năng lượng hoặc cảm giác không hiểu được tác giả thì tôi sẽ bỏ qua. Bởi vì nếu hiểu được, đọc một câu bạn cũng hiểu được tầng tầng, lớp lớp ý nghĩa sâu trong lời văn. Ngược lại, là chỉ đọc bề mặt của trang giấy.
Dù chỉ là một ý tưởng hay một điều mới mẻ. Từ nguồn năng lượng này, tác giả có thể chia sẻ và phát triển thành rất nhiều nội dung liên quan đến cuộc sống. Đó là lý do đọc một cuốn sách có nhiều chương và nhiều chữ. Nhưng bạn chỉ nhớ một vài ý chính thôi, còn lại là chiêm nghiệm lối suy nghĩ của tác giả. Dù sao đi nữa, điều đó sẽ vô cùng giá trị nếu mang đến nhiều năng lượng và lợi ích cho người đọc.
Giá trị vật chất
Từ ý tưởng tạo ra giá trị vật chất cho đến tiền bạc. Đây là điều luôn đau đáu của người viết lách, bao gồm tôi. Bởi vì nếu không kiếm được tiền, có nghĩa là tôi chưa thành công tạo ra được sản phẩm có giá trị.
Tôi nhớ rằng T. Har Eker từng nói trong các khóa học của ông: “Đừng nghĩ cách kiếm tiền mà hãy nghĩ ra cách cung cấp giá trị cho người khác”. Tôi nghĩ điều này là đúng. Bạn phải có giá trị gì đó thì người khác mới trao cho bạn điều bạn muốn.
Để tạo ra giá trị từ nguồn năng lượng vô tận này thông qua chữ viết là một chặng đường vô cùng khó khăn. Nhưng đó cũng là một cây cầu nối hai bờ để trau dồi bản thân trở thành nguồn năng lượng vô tận.
Nguồn năng lượng này đến từ việc bạn yêu thích, đam mê, hết mình vì công việc. Tạo ra giá trị cho mọi người mà không ngại khó khăn và thử thách.
Tuy nhiên, cũng không thể nói ‘Giá trị vật chất’ là minh chứng cho sự thành công. Có rất nhiều trường hợp sau khi tác giả ‘mất’ đi, thế giới mới bắt đầu công nhận tác phẩm của họ. Vì vậy đừng để người khác đánh giá thành công hay thất bại của bạn. Dù có hay không có giá trị vật chất cũng đừng dễ dàng từ bỏ tiếng nói bên trong chính mình.
Ý tưởng
Với một người yêu thích việc viết lách như tôi thì có một ý tưởng rất là quan trọng. Ý tưởng đó nên xuất phát từ bản thân, nghiền ngẫm và tự hào khi viết về nó. Đó là kết quả tự tư duy, quan sát và sự trau dồi sức mạnh nội tại bên trong. Qua đó, mới có đủ năng lực để viết và chia sẻ cho cộng đồng.
Có một điều mà tôi vừa khám phá ra gần đây. Từ khi cảm nhận được nguồn năng lượng này, tôi không bao giờ sợ thiếu ý tưởng để sáng tạo. Đi bất cứ đâu hoặc chỉ cần ngồi một nơi nhìn xung quanh, thì luôn có những ý để viết. Không bao giờ cạn kiệt, càng suy nghĩ, càng viết lại càng ra nhiều nội dung mà trước đây tôi từng chưa hề nghĩ đến.
Trước đây, tôi không bao giờ nghĩ rằng có thể viết được những bài viết như thế này. Vào những ngày đầu, tôi còn không dám viết. Nhưng không hiểu từ lúc nào, viết rồi sửa, hàng trăm lần như vậy, cho đến khi tôi tự tin viết và thấy mình có hơn những gì mình có. Không những thế, lối sống và tư duy cũng thay đổi theo một hướng tích cực. Có những tư duy, góc nhìn riêng, cuộc sống cũng dần theo đó mà mới mẻ thêm.
Nhưng khoan đã, tôi vẫn đang khám phá nguồn năng lượng bất tận này và chắc hẳn sẽ còn rất nhiều điều mới mẻ và thú vị ở phía trước. Hành trình của tôi vừa mới bắt đầu, chưa phải là kết thúc, cũng không phải là đích đến. Vì vậy, sẽ cần thêm một thời gian nữa để tôi có thể phát triển bản thân và chia sẻ nhiều hơn.
Mong rằng bài viết ngày hôm nay sẽ mang đến cho bạn một điều gì đó thật đặc biệt và giá trị cùng với hành trình của bạn.
Chào tạm biệt và hẹn gặp lại.
Viết tạo nguồn năng lượng cho tôi