Khi đang loay hoay bước vào ngành Copywriting, tôi còn viết vào quyển nhật ký những câu hỏi sau:
“Mình có đang chạy theo số đông hay không? Nguyên nhân gì mình chạy theo điều này? Vì muốn giàu có? Có nhiều tiền? Tại sao mình không đi theo con đường khác? Có phải chăng trước mắt mình chỉ có con đường này? Nếu xuất hiện một con đường khác có lợi hơn, thì mình có chạy theo không? Nếu copywriting không kiếm được nhiều tiền, mình có từ bỏ không?”
“Mình nghĩ sẽ thất bại nếu phát triển viết lách theo dạng website như thế này. Vì mình không bán cái gì cả và chẳng có gì để bán. Mình chỉ biết có thể liên kết bản sản phẩm hoặc quảng cáo đại loại như thế để có thể kiếm tiền.”
“Thật ra đến nhà tài trợ nào mình cũng không biết.”
“Mình tự hỏi ngành Copywriting có chọn mình hay không? Hay vào lúc này đây mình chỉ ngộ nhận?…”
Những câu hỏi này cứ xuất hiện ngày hôm qua, và biến mất vào ngày hôm sau… Cho đến khi tôi mặc kệ chúng và tiếp tục học hỏi phát triển các kỹ năng copywriting của mình.
Kế hoạch không như mong đợi.
Sau hai năm “dãi nắng dầm mưa” chậm rãi học những kiến thức cần thiết trong copywriting, tôi lại không biết phải làm gì tiếp theo.
Tôi không biết bắt đầu từ đâu. Không biết cách nào để kiếm tiền. Tôi không có sản phẩm để marketing. Cũng không có nghề nghiệp liên quan để phát triển kỹ năng. Không đối tác, kinh nghiệm hay khách hàng… Vậy tôi nên bắt đầu từ đâu…?
Tôi từng có suy nghĩ viết ra những gì tôi học được, tạo ra sản phẩm của chính mình sau đó bán chúng? Nhưng tại sao khách hàng lại mua sản phẩm của tôi trong khi họ có thể mua từ những người đã dạy tôi điều đó? Cảm thấy bản thân không phù hợp với cách thức này.
Tiếp đó tôi có ý tưởng viết sách, ebook về phát triển bản thân. Nhưng viết về chính mình tôi cũng băn khoăn. Tôi đặt câu hỏi có nhiều đầu sách ngoài kia nổi tiếng như vậy, tại sao người ta lại phải đọc của mình?
Mặc dù trong các khóa học, tôi được dạy về cách viết tiêu đề hay những kỹ thuật để thu hút người đọc. Nhưng tôi không cho rằng nếu mình không có nội dung thì có thể phát triển được lâu dài. Và quan trọng hơn hết… tôi là ai chứ, tôi có thể viết về cái gì?
Tôi bắt đầu loay hoay.
(Thế nhưng lúc này tôi không biết tôi đang trên hành trình tìm kiếm lại chính mình.)
Kết quả không cần nỗ lực
Tôi đã muốn bỏ cuộc vì trong tâm trí luôn nói rằng tôi cần có một công việc để đảm bảo cuộc sống bản thân sau này. Tôi đã đến tuổi trưởng thành và tự lập, không thể *ăn bám* bố mẹ. Và xã hội ngoài kia, họ sẽ đánh giá tôi như thế nào chứ.
Tôi đã tìm một công việc. Tôi còn nhớ rằng lúc được phỏng vấn, bỗng dưng nhìn thấy viễn cảnh của tôi trong quá khứ:
Làm việc liên tục từ lúc mặt trời lên đến lúc mặt trời lặn. Khi trở về nhà thì cơ thể rã rượi. Cuộc sống chỉ biết con đường từ nhà đến công ty. Không gặp gỡ bố mẹ, vui buồn không biết nói với ai. Gặp uất ức thì chỉ biết nuốt vào trong.
Tôi liền cảm thấy buồn nôn và chóng mặt. Tôi nhận ra rằng, tôi đã thoát ra khỏi cái “lồng” đó rồi, bây giờ lại muốn “chui” vào trở lại ư.
Tình trạng này kéo dài, tâm trí tôi luôn ngập tràng những câu hỏi và câu trả lời. Đầu tôi muốn đau nhứt và nổ tung. Có hai con sói đang dằn co trong tôi và tôi đang ở giữa.
Tôi quá mệt mỏi rồi.
Tôi buông hết tất cả, tôi nằm im trên mặt đất và cứ thế…
Không nỗ lực nữa.
…
Bỗng dưng một điều gì đó xảy ra … các câu hỏi và câu trả lời đồng loạt biến mất. Mọi thứ đều trở nên đơn giản và nhẹ nhàng. Tôi cảm giác mình là một con người khác. Tôi vẫn là tôi nhưng có một cái gì đó khác…
Sự buông bỏ này cho tôi một kết quả ngoài sự mong đợi.
Ngọn lửa sâu thẳm bên trong
Sau những ngày chấp nhận hay còn nói là mặc kệ số phận. Đói thì ăn, mệt thì ngủ. Tôi thức dậy khi tôi muốn thức dậy. Thích lướt web thì tôi sẽ lướt nguyên ngày. Mọi người chê trách tôi, tôi sẽ im lặng và rời đi.
Nhưng vào lúc này tôi cảm nhận được có một điều gì đó xảy ra trong tôi. Nó cháy bỏng và âm ỉ nói với tôi rằng …Hãy Viết Đi… Như một ngọn lửa dẫn đường, nó không hề bị dập tắt bởi những điều tiêu cực ngoài xã hội, hay từ những áp lực trong gia đình.
Tôi nhận ra rằng tất cả những câu hỏi trên, những áp lực cuộc sống đều tập trung vào mục đích kiếm tiền và ổn định tài chính. Tôi đã sợ hãi trước một tương lai vô định mà tôi sẽ khổ sở vì không có tiền.
Vậy còn hiện tại của tôi thì phải làm sao? Tôi ở tương lai có công bằng với Tôi ở hiện tại không? Tôi đều yêu quý cả hai, tôi phải lựa chọn thế nào? Hiện tại hay tương lai?
Bạn sẽ chọn điều gì?
Có một câu nói của OSHO – thiền sư người Ấn Độ đã viết thế này:
Dù hậu quả là gì, bạn sẽ chấp nhận và sống trong hiện taị. Bạn sẽ hy sinh tương lai cho hiện tại, chứ không bao giờ hy sinh hiện cho tương lai. Khoảnh khắc này sẽ là toàn bộ tồn tại của bạn. Bạn sẽ không bao giờ đi trước.
Như chim sải cánh – OSHO
Tôi không biết câu nói trên có áp dụng đúng trong trường hợp của chính mình hay không. Ngược lại, từ nhỏ tôi được dạy rằng “Phải nỗ lực phấn đấu ở hiện tại để có một tương lai tốt đẹp hơn.” Tôi không biết phải tin vào điều gì. Nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi biết … đó là quá khứ của mình…
Trở về quá khứ
Từ nhỏ tôi được học hành tử tế. Sau này trưởng thành, tôi có một công việc tốt, thu nhập ổn định và sống tự lập từ đó.
Cứ nghĩ rằng tương lai sẽ vô cùng tốt đẹp, cho đến khi chúng không còn nữa.
Một biến số xảy ra thay đổi toàn bộ những gì mà tôi đã từng vẽ ra trong quá khứ. Tôi nhận ra tôi sẽ không bao giờ nắm chắc được tương lai. Con người luôn thay đổi, cảnh vật thay đổi, tương lai cũng thay đổi. Dù bạn cố gắng như thế nào sẽ luôn có những biến số xảy ra và thay đổi toàn bộ chúng.
Vì vậy tại sao phải hi sinh hạnh phúc trong hiện tại để đổi lấy một tương lai không bao giờ biết trước?
Trong quá khứ tôi đã hy sinh quá nhiều thời gian và tiền bạc để chạy đua với công việc và làm hài lòng người khác. Để rồi hiện tại ngồi đây, chẳng có gì, chỉ toàn là ký ức. Tôi tự hỏi “Tôi đã làm gì thế này? Liệu trong tương lai tôi có lặp lại câu hỏi này lần nữa không?”
Và hiện tại đã trả lời điều đó.
“Thật ngu ngốc khi lặp đi lặp lại hành động cũ và đòi kết quả mới”
Giờ đây tôi quyết định lắng nghe bản thân, tận hưởng những gì tôi đang có. Tôi trở về nhà, ăn những món ăn của tuổi thơ, tối đến đi dạo, đến chùa cầu nguyện. Thời gian rãnh thì đọc sách và viết trau dồi cho bản thân. Và tôi cảm thấy đây mới chính là cuộc sống mà tôi cố gắng tìm kiếm.
Vô tình tìm được chính mình
Ban đầu tôi chỉ thích viết, chứ thật ra tôi không muốn làm gì cả. Một thời gian sau hóa ra là nó là thức ăn để phát triển tâm hồn. Viết trở thành một phần trong tôi, không thể tách rời. Như là cơ thể cần thực phẩm, trí óc cần kiến thức, còn tâm hồn cần viết và thiền định.
Tôi nhận ra rằng: “Không phải là không nỗ lực nữa, mà hãy nỗ lực vì những điều đúng đắn. Không phải nỗ lực để kiếm thật nhiều tiền mà nỗ lực để hoàn thành sứ mệnh được trao. Nỗ lực vì một điều mình cho rằng mang lại lợi ích cho mọi người. Nỗ lực vì nó xứng đáng.”
Tôi sẽ không tìm lại được chính mình nếu chính tôi không nỗ lực viết. Viết lách như cánh cửa dẫn đến sự sáng tạo trong tôi. “Khi dùng từ sáng tạo, ý tôi là hoàn thành một điều gì đó ẩn giấu trong bạn, khám phá và hoàn thành điều gì đó trong đời bạn.” – OSHO
Cuối cùng từ một điều tưởng chừng như không cần có lại trở thành một phần không thể thiếu, một điều gì đó đã đánh mất từ lâu.
Viết như một tấm gương soi, càng viết bạn càng thấy rõ bản thân mình.
Hành trình viết lách này của tôi sẽ từ bước ngoặc này đến bước ngoặc khác. Từ một tia lửa nhỏ trở thành một website, từ một website có thể lan rộng cho nhiều người biết đến, từ những cái biết này có thể giúp tôi chia sẻ được nhiều hơn.
Hành trình thú vị và đầy táo bạo này sẽ có điều gì nữa các bạn hãy tiếp tục theo dõi ở chương tiếp theo nhé.
Hẹn gặp lại!
Viết tạo nguồn năng lượng cho tôi